Thuở xưa, đời đơn vị Lương, vua Võ Ðế, có quen với cùng một vị Hòa thượng, hiệu là Chí Công, hàng ngày trò chuyện với nhau khôn xiết thân thiết.Hoàng hậu thương hiệu là Hy Thị, thấy vậy, bèn can loại gián vua chớ chơi với những người ngu tăng ấy, cơ mà vua Võ Ðế không phải nghe, cứ giao tiếp như thường. Cung phi giận lắm, toan lập mưu sợ ngài Chí Công, bèn lén dùng thịt chó làm nhân bánh, rồi sai tín đồ đem bánh ấy mang đến chùa mà lại trai tăng. Nào ngờ Hòa thượng Chí Công vẫn biết trước, phải dự mua áo tràng rộng tay, làm cho bánh chay vứt vào, rồi lúc trai Tăng lén bỏ bánh mặn vào tay áo, rước bánh chay ra ăn.
Bạn đang xem: Bánh bao thịt chó
Bà Hi Thị chờ tin Hòa thượng ăn rồi, tức thì tâu với vua rằng: “Bánh ấy thiếp cần sử dụng thịt chó có tác dụng nhân, ông Chí Công ăn uống mà ko biết, thiệt là fan phàm lẩn thẩn muội, không tồn tại đạo đức trí tuệ gì cả, nay chúa thượng còn làm các bạn nữa chăng?”.
Vua nghe nói nổi giận, liền có gươm đến chùa nhưng giết Hòa thượng. Lúc ấy, ngài Chí Công đã và đang biết trước, nên ra ngoài cửa chùa đứng đợi. Thời gian vua ngự mang lại trông thấy Hòa thượng thì hỏi rằng: “Ông ra đứng đây cơ mà làm chi?”.
Ngài Chí Công đáp rằng: “Bần tăng biết bệ hạ đến giết bựa tăng, nên bần tăng ra trên đây đứng đợi. Nếu chúa thượng vào chùa mà giết hại, thì ô uế vùng Già lam càng tội nghiệp lắm!”.
Vua nghe nói tởm hồn chấp tay niệm Phật cùng sám hối, rồi tức thời mời Hòa thượng vào chùa mà hỏi rằng: “Ngài đã tiên tri được như vậy, bởi vì sao còn nạp năng lượng lầm bánh giết chó nhưng không biết?”..
Ngài Chí Công bèn đáp rằng: “Muôn tâu Bệ hạ! bần tăng có ăn uống đâu!”
Tâu rồi Ngài ngay tắp lự thỉnh vua ra sau vườn, dạy người đào đem bánh giết mổ chó lên, thấy vẫn còn đấy đủ 120 cái. Hòa thượng bèn mang nước Tịnh thủy phun vào, ngay lập tức mỗi mười bánh hiệp lại thành một con chó, hình thể chuyên chở như thường. Vua thấy vậy thất kinh, new biết pháp lực thần thông của Ngài Chí Công thiệt là cao ráo quảng đại, tức khắc trở vào chùa hết lòng lễ sám hối những sự lỗi lầm.
Từ ấy Võ Ðế càng yêu dấu Hòa thượng Chí Công hơn từ lâu nữa; ngược lại bà Hy Thị thấy núm lại càng giận thêm, nên khiến kẻ hầu hạ mang đến chùa đem kinh sách mang ra đốt hết.
Ðến niên hiệu Thiên Giám, bà mang bệnh nguy kịch rồi đề xuất từ trần, rồi bào thai làm nhỏ rắn mãng xà làm việc sau hậu cung ẩn mình không cho ai thấy, thừa khi ban đêm, bà lại mách nhau điềm nằm mơ cho vua Võ Ðế tuyệt rằng: “Khi thiếp còn sống ăn ở bất nhân, tổn đồ dùng hại người, có tác dụng điều tham độc. Do cớ ấy đề xuất nay thiếp bắt buộc làm thân mãng xà, thân đang dài, vóc lại lớn, trườn lết ko nổi, đói không có chi ăn, khát chẳng có chi uống, khổ cực nhiều bề, còn mỗi trong chân vảy lại sở hữu thứ độc trùng treo vào gặm rứt domain authority thịt, đau thắt gan ruột thật là tương đối khó chịu! Thiếp nghĩ vị thiếp cùng chúa thượng vẫn là tơ duyên chỉ nợ, tình vk nghĩa chồng, mà lúc bấy giờ thiếp bị đọa ra thân súc sanh nắm này, đại vương nỡ nào tận hưởng thọ phú quý 1 mình mà không tìm phương chi cứu thiếp, đề xuất xin chúa thượng từ bi thỉnh thầy làm chay độ giải mang đến thiếp, may dựa vào Phật pháp hộ trì, thoát thoát khỏi vòng ác báo, thì thiếp cảm ơn đời đời”.
Xem thêm: Lò vi sóng hấp bánh bao được không, hướng dẫn cách hấp bánh bao bằng lò vi sóng
Vua Võ Ðế nghe rồi, bèn ngủ dậy rầu rĩ tỉ ti một hồi; sáng ra tức thì truyền lệnh rước các thầy Sa môn đội tại điện cơ mà hỏi rằng: “Vậy trong hàng chư tăng, ai có phép chi cứu giải vợ khỏi điều tội khổ chăng?”.
Hòa thượng Chí Công tâu rằng: “Muôn tâu Bệ hạ! Tội của hiền thê rất nặng, xin chúa thượng hãy thiết lập đàn tràng lễ bái sám hối, thì mới cứu được”.
Vua Võ Ðế bằng lòng, liền cầu Hòa thượng Chí Công soạn ra mười quyển sám văn, rồi thiết lũ trong cung làm chay ba tháng, mong sám đến Hoàng hậu.
Một hôm kia, khi trai bọn gần mãn bám mùi hương nồng dịu bay khắp trong cung điện.. Vua Võ Ðế ngước đôi mắt ngó lên trời, thấy gồm một thiếu phụ con gái, sắc đẹp tuyệt trần, đứng giữa hư không mà chấp tay tâu cùng vua rằng: “Thiếp nhờ vào công đức của thánh thượng cầu sám hối đã thoát được thân mãng xà nhưng sanh về cõi trời Ðao Lợi. Nên thiếp đề xuất hiện thân ra cho hoàng thượng thấy để gia công chứng nghiệm vậy – Thôi, mấy lời cảm tạ, kính chúc đại vương ở lại bình an”.
Bà nói rồi tức thời ẩn mình không thấy nữa. Lúc ấy vua Võ Ðế nửa mừng nửa khóc vô cùng sự tình, rồi bèn lui vào cung mời Hòa thượng Chí Công nhưng hỏi rằng: “Hoàng hậu của Trẫm buổi còn sống, rất là thù ghét Hòa thượng là túc duyên làm sao mà gây ra cừu oán như vậy?”
Ngài Chí Công tâu rằng: “Muôn tâu Bệ hạ! Sự cừu oán duyên vì kiếp trước tất cả một vị Trụ trì cùng một vị Giám từ ở thông thường một chùa. Trong miếu ấy gồm cái đôn để nước, dưới chân dòng đôn gồm con thiện trùng thường thường kêu trong những lúc ban đêm; giờ kêu của chính nó inh ỏi như thể tiếng con dế hay con vạt sành vậy. Thường xuyên khi ông Trụ trì cho tới đó lấy nước súc miệng, rửa mặt thì cũng chú nguyện cho con ấy mau mau thoát đặng dòng thân súc vật, nhưng sanh về mặt đường nhân luân. Một bữa cơ ông Trụ trì đi khỏi, ông Giám tự ghét con thiện trùng đêm nào thì cũng kêu, và tạo nên lòng ông không được thanh tịnh với chẳng đến ông ngủ thẳng giấc, bắt buộc ông bèn bắt con ấy, lấy dao cắt ngang giữa sống lưng làm hai, rồi cũng vứt lại bên dưới chân đôn như cũ. Qua hôm sau ông Trụ trì về, trót tối không nghe tiếng bé thiện trùng kêu nữa, bèn kiếm bên dưới chân đôn, thì thấy nó đã chết rồi. – Ông mến khóc, niệm Phật chú nguyện mang lại nó cùng lấy một miếng vải vóc đỏ buộc vào chỗ lưng bị cắt, rồi mang chôn sau sân vườn chùa. Muôn tâu Bệ hạ! nhỏ thiện trùng ấy tức là kiếp này làm thân Hoàng hậu; còn vị Giám trường đoản cú là kiếp này có tác dụng thân của xấu Tăng đây. – vày vậy oan gia chạm mặt nhau toan đòi nợ trước, giả dụ tôi kiếp này tu hành lơ láo, thì hoàn toàn có thể nào thoát ra khỏi tay của Hoàng hậu!”.
Vua Võ Ðế nghe nói liều chấp nhận mà đáp rằng: “Hèn gì hậu phi của Trẫm thường thường buộc sợi dây đỏ ngang lưng, không bao giờ rời bỏ, nhưng Trẫm đo đắn cớ có tác dụng sao. – gồm một đêm hoàng hậu ngũ mê, Trẫm lén mở sợi dây ấy ra, thì vợ nói rằng nhức lưng, rồi mang dây ấy buộc lại vào, ngay tức khắc không đau nữa. Nay Hòa thượng thanh minh túc trái như vậy, thì biết Phật nói “NHÂN QUẢ” thiệt là không sai”.
Từ ấy, vua Võ Ðế lại càng tin yêu Phật pháp, trọng đãi bọn chúng Tăng cùng nguyện một lòng phụng sự Tam Bảo…
Xưa Ấn độ có bà Thanh Đề cực kỳ sùng đạo, thường đi chùa lễ Phật.Bà cuồng tín độ cho rằng gạo nấu cơm cúng Phật mua ngoại trừ chợ không tinh tấn. Bởi hạt lúa trước lúc xay bị người ta cách ngang qua...Bà bèn từ tay trồng lúa vô mấy gáo dừa, treo lên cao, cho kỳ thu hoạch, đem hạt lúa đó, dùng cán một con dao bắt đầu tinh, đưa ra gạo, nấu cơm đem lên miếu dâng cúng.Nhưng các sư không lưu ý đến bát cơm lòng thành, rất khổ, khó khăn của bà. Họ lo đón nhận những vị bổn đạo nhiều có, mang lễ vật đắt tiền hơn.Bà Thanh Đề giận lắm, ném bát cơm cho chó ăn, với nói : " Ta sẽ cho các ngươi về âm phủ hết !"Bà mời quý sư đến nhà ăn uống cơm, rồi làm cho thịt chó nhân bánh bao, tặng đem về chùa.Sư Trụ trì biết chuyện, bảo các sư vứt hết số bánh ra vườn.Có một vị sư lỡ nạp năng lượng hết một cái bánh nhân làm thịt chó này...Đức Phật phát âm hết sự việc. Ngài bèn đọa hết các thầy trọng của khinh người, các sư xum xoe đám bổn đạo nhiều có. Mang lại xuống địa ngục hết !Riêng ngài hóa phép cho bé chó bị làm cho thịt sống lại. Mẫu chân chó bị sư ăn được thay bằng cái chân mới. Cũng vị thế, mỗi một khi chó đái, chó nhấc cao chân new đó lên, bởi vì sợ ô uế.Mấy dòng bánh bao biến hoá ra mấy những vết bụi hành. Từ đó về sau, công ty sư không ăn hành, dù biết hành hết sức ngon và té dưỡng.Bà Thanh Đề bị đọa xuống hoả ngục đền rồng tội nghịch ác, thuốc các sư, cho những sư ăn uống thịt chó.Bà tay bị xiềng, cổ với gông, đầu đội huyết bồn. Mỗi một khi bà nhận phần cơm, đói thừa sợ người khác giành giật, trùm kín lại, nhưng bắt đầu đưa lên miệng, lập tức hóa lửa cháy.Kiếp ngạ quỷ đói khát thật là thậm tệ !Tôn mang Mục Kiền Liên, đàn ông bà Thanh Đề là môn sinh của đức Phật.Ngài dùng Thiên lý nhãn chú ý xuống địa ngục, thấy mẹ bị đọa thừa thê thảm, bèn tỉ ti xin ông phật xá tội.Đức Phật thương tình, bày mang đến Mục Kiền Liên rằng, mang lại rằm tháng bảy, dọn 100 món thức ăn ngon, cúng nhịn nhường chư tăng để họ tụng niệm cầu siêu cho, bà sẽ tiến hành giải thoát.Quả nhiên, sau đại lễ mong siêu Vu lan bể rằm tháng Bảy, bà Thanh Đề được giải thoát, vô miếu đi tu, có tác dụng dì vãi.Từ đó trở đi, ngày rằm mon Bảy được xem là ngày xá tội vong linh, thời cơ con chiếc báo hiếu cha mẹ, gồm đại lễ Vu lan bồn - Ullambana.Ai còn người mẹ sẽ treo một bông hồng đỏ trên ngực, đi chùa làm lễ mong an.Người mất mẹ, sẽ đeo một bông hồng trắng, đi chùa làm lễ cầu siêu.Sư ham mê Nhất Hạnh, cây bút danh Nguyễn Lang có viết "Bông hồng cài áo" cũng cảm động.*Mùa Vu lan 2011. Cầu nguyện mọi fan tâm thể bởi an, hướng đến nguồn cội.Người đăng:Đặng Lệ Chivào lúc22:07
12 dìm xét:
Đức Phật gọi hết sự việc. Ngài bèn đọa hết những thầy trọng của khinh người, các sư xum xoe đám bổn đạo nhiều có. Cho xuống địa ngục hết !-> viết núm này thì xem tiên phật như sản phẩm phàm phu rồi, địa ngục do nghiệp của chúng sinh ko thể do ai đẩy bọn chúng sinh xuống được!